Trang chủ > Cổ trang, Giả tưởng, Tình cảm, Đam mỹ > [Báo ân kí]Chương 10

[Báo ân kí]Chương 10

Đệ thập chương

(Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Chuyển ngữ: QT

Biên tập: Gfeden/ Xuân Miên)

Đại ca Li gia nói muốn tá túc một đêm, lần ‘mượn’(*) này bất tri bất giác ‘mượn’ luôn cả tháng. Y vô thanh vô tức như một kẻ không bận chuyện gì mà ở lại.

Tô Phàm chậm chậm chạp chạp nghĩ, người ta muốn ở thì liền cho phép y ở, làm sao còn có tâm tư cản người? Quản Nhi sang tạm trú nhà Vương thẩm, sáng sáng có người qua nhét cục đường vào trong tay nó khom lưng xuống hỏi nó: “Đại biểu ca của Tô gia đó kết hôn chưa? Trong nhà có bao nhiêu mẫu đất? Hay là mở cửa hàng?”

“Chưa na, Chưa na. Mai mối sắp san bằng bệ cửa rồi, người ta còn chưa có coi trúng ai!”

“Bao nhiêu mẫu đất? Ha ha, cái gì gọi là mấy mẫu đất? Bình thường là nói như thế nào nhỉ? Cái hắn gọi là nhà đó có ruộng tốt ngàn khoảng, ngàn khoảng lận biết không? Ngươi xem người ta giống như nhà ngươi quanh năm làm ruộng à? Làm ruộng thì sao có thể phát tài?

“Nhà bọn họ đúng là mở cửa hàng, bán áo da, áo da đó biết không? Cũng không phải cái áo da dê cũ mèm ngươi mặc trên người đâu. Người ta làm chính là cho Hoàng hậu nương nương trong cung mặc, lông chồn! Tổng cộng mới có vài món như vậy, Hoàng thượng một bộ, Hoàng hậu một bộ, còn lại là mấy cái khăn quàng cổ, những thứ này nếu không phải được sủng ái khóc đến khàn giọng cũng không có sờ được đâu! Ngươi nói hắn làm chính là cái sinh ý gì?”

Tiểu hồ ly nhét một miệng đầy đường khoác lác, khoác lác đến người ta sửng sốt sững cả ra, vì thế ngày hôm sau lại nhồi thêm một vốc đường hỏi tiếp: “Vậy hắn thích dạng cô nương nào? Ngươi nhìn xem phải Nghênh Hương tỷ tỷ không?”

Chỉ có Li Lạc trải qua thật là gian nan, buổi tối quấn quýt lấy Tô Phàm muốn Li Thanh rời đi.

Tô Phàm khó xử nói: “Y không phải là anh của ngươi sao?”

Li Lạc không tìm ra cớ, cúi đầu gặm trên môi Tô Phàm. Còn muốn tiến thêm bước nữa, đã bị Tô Phàm đẩy ra. Tiểu thư sinh đỏ mặt ngó lên ván cửa ở buồng trong, “Đừng làm rộn, trong nhà có khách.”

Quay đầu tạt nguyên một chậu nước lạnh, làm Li Lạc xốc chăn nhảy xuống giường, đưa tay đập lên trên cái ván cửa đó.

Cánh cửa lúc này chợt mở ra, Li Thanh thẳng tắp đứng ngay trước mặt, “Có việc gì?” Trong lòng bàn tay hàn quang chợt lóe, chính là Khổn Tiên Tác.

Tay Li Lạc vung lên cứng ngắc giữa chừng liền thay đổi đường đi, lộn trở lại sờ sờ cái mũi mình, nói cũng nói thật hàm hồ: “Cái này… Tô Phàm bảo ta tới hỏi ngươi một chút, cái này… Ngày mai muốn ăn thứ gì?”

Li Thanh nói với Tô Phàm: “Tô tiên sinh khách khí rồi, mấy ngày nay cũng rất tốt, không dám làm phiền tiên sinh lo lắng.” Ngược lại giáo huấn Li Lạc: “Đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn, khi xuống núi ta đã nói với ngươi thế nào? Đều quên cả rồi?”

Ban ngày, Tô Phàm và Quản Nhi phải đến học đường. Tô Phàm chung quy không yên tâm trong nhà, sợ hai huynh đệ bọn họ lại xảy ra chuyện.

Chạng vang về nhà xem, quả nhiên, gà cũng bay hết lên đầu tường, trên tường gian chính thêm mấy vết móng vuốt, Li Thanh đang nâng chung trà ngắm mặt trời lặn, mà Li Lạc thì thường xuyên bị trói lại quỳ trên đất, hình như bị hạ phép gì đó, ngay cả há miệng cũng không được.

Buổi tối cởi y phục xem xem, trên sống lưng lại đan xen từng đường từng đường lằn đỏ, miệng vết thương cũng không sâu lắm, đắp thuốc qua hai ngày là khỏi, ngay cả sẹo cũng không lưu, nghĩ thấy cũng là đã nương tay vài phần.

Tô Phàm lúc đầu sợ hãi, sau đó thì cũng dần quen, chỉ là vẫn đau lòng như trước: Trên đời này có huynh đệ nào chung sống với nhau như vậy?

Tiết trời cuối xuân đầu hạ rất tốt, rảnh thì an vị dưới giàn hoa tử đằng trong vườn đọc sách. Bày dưới giàn một cái bàn trà nhỏ cùng hai cái ghế, đọc sách cũng được trò chuyện cũng hay, mệt thì uống chén trà, đều thật thoải mái.

“Giàn hoa này trái lại thật tinh tế.” Li Thanh bước đến cạnh bàn ngồi xuống ghế còn lại, trong miệng khen: “Tiên sinh thật có nhã hứng.”

Tô Phàm cười ngẩng đầu từ trong sách, “Đều là Li Lạc làm cho.”

Vừa nói vừa nhìn bóng người nọ đang ngồi xổm trước chuồng gà cho gà ăn, chỉ thấy cánh tay hắn khẽ động một chút, chắc là đang trộn mỡ bò và gạo trong chậu, không nhìn thấy bên mép có phải có nước miếng chảy ra hay không.

“Trước đó cũng không thấy y lên tiếng, từ học đường trở về vừa vào cửa liền nhìn thấy thứ này.”

Gió nhẹ thổi qua, hoa tử đằng trên giàn nở thật nhiều, đóa hoa màu tím hình dạng như chuông đồng từng cụm từng cụm xuyên thành chuỗi, khoan thai đong đưa trong gió.

Khi đó còn chưa trổ hoa, dây leo màu xanh quấn vòng trên giá trúc màu vàng, hồ ly đang tựa vào giàn vọt tới trước mặt y cười nheo con mắt vàng nhạt lại, “Thư ngốc tử, đừng có nói bổn đại gia ở suốt bên cạnh ngươi chỉ biết ăn không ngồi rồi.”

“Thiết, đều là dùng pháp thuật, cũng không phải một mình ngươi tự tay làm toàn bộ.” Quản Nhi nhảy ra vạch trần hắn.

Li Lạc cũng không hoảng, chỉ vào cái nút dây thừng ở trên giàn lớn tiếng nói: “Đấy là bổn đại gia tự mình làm cho.”

Nụ cười, từng chút từng chút hiển lộ trên khóe môi Tô Phàm, “Y… Li Lạc y quả thực đối xử với ta tốt lắm. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người làm loại chuyện này cho ta.”

“…” Li Thanh nhìn Tô Phàm, sắc vàng trong mắt tựa mờ tựa rõ, “Đây là lần đầu tiên ta nghe nói tên hỗn đản ấy biết lo nghĩ cho người khác.”

Vị dầu vừng bên cạnh bay tới sát vách, gà nhà Vương thẩm láng giềng đều gom lại bên này tường “Cục cục”, “Chít chít” mà kêu không ngừng.

“Phụ mẫu của ta và Li Lạc sớm đã không ở lại, phụ thân nói người bị sự vụ trong tộc phiền phức đủ rồi, liền mang mẫu thân đi vân du. Phụ mẫu thật có trách nhiệm phải không?

“Khi đó Li Lạc vẫn còn là hồ hình, ta lại chưa qua tuổi trưởng thành. Cái gì cũng không hiểu, sự vụ trong tộc, chuyện Li Lạc, cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng phải dựa vào một mình ta giải quyết. Ta không có cách nào chú ý cả hai nơi, cho nên… cho nên một thời gian rất dài ta cũng không biết Li Lạc đang làm gì.

“Chúng ta là huynh đệ ruột, nhưng mỗi lần hắn gặp rắc rối ta đều là người cuối cùng được biết, thường thì sau đó, tất cả mọi người đều nhìn ta, xem ta đây một vị Vương sẽ xử trí đệ đệ của hắn như thế nào, có thể hay không làm việc thiên tư? Có thể hay không thiên vị? Có thể hay không bao che khuyết điểm?

“… Trong thú tộc, cậy mạnh hiếp yếu, kẻ nhanh sống sót là quy luật vĩnh viễn, cho dù là Vương tộc cũng vô pháp thay đổi. Ôn nhu đối với chúng ta mà nói là điều hư ảo, ngay cả mình cũng không thể chú ý, làm sao còn tâm tư đi yêu mến kẻ khác.”

“Có lẽ, những điều này y cũng biết.” Tô Phàm nhớ đến ý cười trên mặt hắn đêm đó khi say.

Li Thanh vuốt cằm, ánh mắt nhìn Li Lạc ở cách đó không xa, “Trận thiên lôi lần ấy là thiên kiếp của hắn, có thể khiến cho hắn gặp gỡ tiên sinh thật sự là may mắn ba đời của hắn. Phái hắn xuống núi cũng là tâm tư ta, nhân gian mặc dù không thể bằng hắn ở trong núi, nhưng khiến cho hắn nhiễm chút ôn nhu cũng hay.”

Li Thanh quay đầu nhìn Tô Phàm, nụ cười có hơi khuất lấp. Tô Phàm bị con mắt sắc vàng của y nhìn chăm chú, trên mặt tức khắc nóng lên, ấp úng không biết mở lời như thế nào.

“Li Lạc hắn chưa bao giờ được người ta đối xử tử tế qua như vậy, gặp dịp thì chơi, thân mật giữa mâm tiệc cuối cùng là giả dối. Mấy ngày nay ta đều nhìn vào trong mắt, tiên sinh ngài thật sự đối xử tốt với hắn, có lẽ tên hỗn trướng đó cũng hiểu được. Li mỗ không thay hắn báo, chỉ ở nơi này trước tạ quá tiên sinh. Thế gian dù có ngàn thứ vạn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm mà qua cả đời không hẳn không phải là một loại hạnh phúc. Tô tiên sinh ngài nói xem?”

Chuyện bị y nhìn thấu, trên mặt Tô Phàm nóng càng lợi hại hơn. Li Thanh thấy y lúng túng cũng không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng cười nhìn.

Li Lạc bên kia đã cho gà ăn xong, phủi phủi bụi dưới vạt áo đi qua bên này. Li Thanh vội thu lại nụ cười, lại bày ra khuôn mặt của Vương một tộc.

Tô Phàm trông thấy, không khỏi khe khẽ thở dài.

Ban đêm đi ngủ, Li Lạc trước sau như một tấp tới vơ lấy Tô Phàm, Tô Phàm ở trước ngực hắn thấp giọng nói: “Đại ca ngươi y cũng là nhớ ngươi, sau này ở trước mặt y đừng có nói càn ngỗ nghịch với y như vậy nữa.”

Li Lạc không lên tiếng, ôm Tô Phàm càng chặt hơn. Thật lâu sau mới nói: “Ta biết.”

Sau đó lại bồi thêm một câu: “Miễn là hắn không có nói chuyện ngỗ nghịch ta nữa.”

Tô Phàm lại là bất đắc dĩ.

***

Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, cửa buồng trong mở ra, giường chiếu, chăn đệm đều chỉnh chỉnh tề tề, tìm trong phòng ngoài phòng một vòng, duy chỉ Li Thanh là không thấy. Trên mặt bàn gian chính chặn một tờ giấy.

“Ngu đệ không tốt, Tô tiên sinh nên quản thúc nhiều hơn. Hỏa lưu li một viên, là vật của tiên gia, có khả năng kéo dài tuổi thọ, Tô tiên sinh đừng quá lo lắng, an tâm ăn vào là được.”

Li Lạc cầm hạt châu đỏ trên bàn đưa tới trước mặt nhìn kỹ, lửa đỏ rực rỡ, đặt trên lòng bàn tay, xa xa nhìn xem giống như một đốm lửa, bên trong lại toàn thân trong suốt, bên ngoài ẩn ẩn một tầng sáng đỏ, soi đến cả bàn tay trắng nõn cũng phiếm hồng theo.

“Thứ này chưa từng thấy qua, truyền thuyết ba ngàn năm mới luyện ra được ba viên, phàm nhân ăn vào có thể trường sinh bất lão.”

“Này… Quá quý giá…” Tô Phàm nghe xong giật nảy người, “Ta… Đệ tử làm sao mà nhận được?”

Li Lạc không nói lời nào, chuyển tờ giấy qua cho Tô Phàm xem.

“Việc này cũng không phải vì Li Lạc, là Li mỗ yêu cầu quá đáng, vạn mong tiên sinh chấp nhận.”

Tô Phàm lặng lẽ, nhớ đến hôm qua y cười cười nói rằng: “Thế gian dù có ngàn thứ vạn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm mà qua cả đời không hẳn không phải là một loại hạnh phúc.” Khi đó không chú ý, lúc này ngẫm lại, nụ cười trên mặt kia, khẩu khí nói chuyện kia, rõ ràng là xúc động lộ ra.

Ngẩng đầu nhìn Li Lạc, Li Lạc ôm chầm y, “Ngươi không muốn cùng ta thật dài thật lâu sao?”

“Ta muốn.” Nhắm mắt lại, thời gian này bề ngoài không có gì, nhưng trong lòng lại lo sợ bất an, mỗi khi chứng kiến mặt trời xuống núi thì bi ai khó nén. Ban đêm không ngủ được, có thể nghe thấy tiếng thở dài của Li Lạc, càng trở nên không ngủ được.

“Vậy ngươi còn do dự cái gì?”

“Ta…” Tô Phàm chần chừ, “Thứ quý giá như vậy…”

Lời còn chưa nói xong, môi của Li lạc đã dán lên, giữa lúc đôi môi tương giao có cái gì đó đút vào, hắn hơi đẩy tới, liền rơi thẳng xuống yết hầu.

Dưới bụng hơi nóng lên, Tô Phàm ngọ ngoạy muốn bảo Li Lạc buông ra. Li Lạc gắt gao siết đôi tay y nhất định không thả, hơi tách rời một khoảng, có thể nhìn thấy trong con mắt đen láy của Tô Phàm có bóng mắt vàng nhạt của mình.

“Bổn đại gia bất chấp hạt châu này là hắn lấy đâu ra, cũng không tính toán thứ này quý giá bao nhiêu. Tô Phàm, Tô Phàm, ta chỉ là muốn luôn được cùng với ngươi, luôn luôn cùng với ngươi, ngươi hiểu không? Nhớ rõ bài thơ ‘Thượng tà’ ấy không, ngươi chẳng phải nói ngươi tin sao? Hửm?”

Tô Phàm ngốc lăng nhìn ánh mắt Li Lạc, “Chuyện vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, không vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, không ai biết.”

Đó là lời hắn, vẫn luôn nhớ đến bây giờ.

“Vậy theo ta cùng đợi cho đến khi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, chúng ta cùng nhau xem xem có thể hay không.”

Tiểu hồ ly đúng lúc ôm một tay đường quả chạy vào, vội vàng ném đường, dùng hai tay che mắt lại còn hơi chừa ra một khe hở, “Nha! Trời sáng bảnh, các người không xấu hổ ta còn xấu hổ mà!”

Gà mẹ ở trong vườn đang dẫn đàn gà con tản bộ, vỗ cánh chạy tới mổ viên đường trên mặt đất, tiếng kêu “Cục cục” hòa cùng tiếng chim hót trên đại thụ ngoài sân. Có đứa bé vừa chạy vừa nhảy lướt qua tường ngoài vườn, trong miệng đọc bài học hôm qua tiên sinh vừa dạy.

Hỡi trời, ta muốn cùng người tương tri trường mệnh chẳng phân ly.

Núi chưa mòn, sông nước chưa cạn, đông sấm rền, hè mưa tuyết.

Trời đất hợp thế mới tuyệt cùng người.

===Hoàn===

(*) Tá túc: tá = mượn; túc = chỗ ngủ.

^_^ Đã hoàn rồi, lại một truyện đã hoàn. Ta thật là mỉm cười hạnh phúc khi đọc tới dòng cuối cùng. Hạnh phúc thật viên mãn! ^_^

Hẹn gặp lại mọi người trong phiên ngoại và 100 câu hỏi XD

  1. Claxkura
    01/08/2015 lúc 9:03 sáng

    Sao phần giới thiệu truyện ta thấy có nói đến chuyện. Sẽ cho các đôi có 1 đứa con. Bảo bối đó sẽ đc truyền tay từng đôi một. Mà ta chờ dài cổ đến hết truyện vẫn ko thấy đoạn đó đâu. Chủ nhà có bỏ sót đoạn cuối hok vậy. Ta mong thấy con của Li thanh lắm. Chấm nước mắt

  2. 19/08/2014 lúc 4:43 chiều

    Hay.😁cảm ơn nàng nha Xuân Miên

  3. 09/02/2014 lúc 6:02 chiều

    rất viên mãn, bộ này đọc vô cùng ấm áp, đã đọc chùa nhà nàng nhiều rồi, toàn đọc bộ hoàn thôi, thanks bạn nhiều nhiều

  4. phuthuy_diudang19
    04/11/2011 lúc 9:28 chiều

    ta đọc nhiều truyện của Hoan Hỉ Công tử đây là bộ ta thấy vui vẻ và nhẹ nhàng + đáng yêu!…
    thank nàng! *chụt* *chụt*

  5. ningca
    25/04/2011 lúc 3:18 chiều

    phai noi that la ta vao nha nang rat,tat,rat nhieu lan.nhung hom nay lan dau tien tim duoc pass.la do may man nghi ra.(phai noi day la may man chu ko phai thong minh).nhung lan truoc deu that bai tham hai.1 buoi trua doxc het truyen nay.nghi phai com gui ban vai dong.truoc la cam on,sau la ca than 1 ti.hix,tai that su nghi la :ko biet co lan sau duoc may man nhu the nua ko?thoai mai qua.CAM ON NHIEU?????????

  6. 29/09/2010 lúc 10:02 chiều

    Công nhận là ta mê những màn âu yếm nhỏ nhỏ của các bạn này, có khi chỉ qua một cử chỉ, hành động, lời nói thôi mà cũng thấy thật là tình cảm dạt dào a. Ba câu thơ kết thật là xúc động, đọc xong rồi vẫn còn muốn nữa ^^

  7. emerald
    10/08/2010 lúc 5:55 chiều

    Bây giờ tớ mới nghĩ ra tớ ấn tượng nhất điều gì ở truyện của Hoan hỉ : mấy chi tiết càng nhỏ nhặt lại càng sexy >////< Kiểu như lúc Li Lạc vừa ôm Tô Phàm vừa "hửm",hay là lúc các bạn ý tán tỉnh nhau ấy ^//////////////^.
    Oi oi ~~~~~~~~

  8. 09/08/2010 lúc 10:03 chiều

    Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Hạnh phúc viên mãn quá. Có điều ta vẫn tiếc một chút cho Tử Khanh. Chỉ vì chút chần chừ mà để vuột mất hạnh phúc của đời mình T T

  9. Rei Shou An
    09/08/2010 lúc 9:53 chiều

    TT____TT mình rất thích anh Li Thanh ấy!! ;__; Cuối cùng đã kết thúc, thật quá đẹp đẽ và mĩ mãn TT__TT.
    Mình rất yêu bạn Xuân Miên *hôn hít ôm ấp*

    Nhg mà, tớ có thắc 1 chút ;’0. Cái câu “Thế gian dù có muôn vàn tất cả cầu xin cũng không cần,..” theo tớ hiểu nhi đọc QT thì nó là kiểu “Thế gian dẫu có muôn vàn thứ có cầu cũng không được,..” chứ nhỉ 😕

    • 09/08/2010 lúc 10:43 chiều

      Á, ta xớn xác làm sai!!!!!!!! =((((((

      Ta sửa lại ngay, cám ơn nàng nhé.

      Xin lỗi mọi người vì sai sót này ;_;

  10. 09/08/2010 lúc 7:52 chiều

    [Vũ]
    Xuân Miên ơi, cái “.. đông sấm rền, hè mưa tuyết.” phải chăng bị ngược?

    • 09/08/2010 lúc 8:20 chiều

      Câu đó có nghĩa là “mùa đông có sấm chớp, mùa hè có mưa tuyết” ^^

      • 09/08/2010 lúc 9:13 chiều

        [Vũ]
        mình thắc mắc xao mùa hè lại có mưa tuyết ớ ‘_’

        • 09/08/2010 lúc 10:45 chiều

          “Núi chưa mòn, sông nước chưa cạn, đông sấm rền, hè mưa tuyết. Trời đất hợp thế mới tuyệt cùng người.” => Chừng nào núi còn chưa mòn, sông còn chưa cạn, mùa đông có sấm rền, mùa hè có mưa tuyết, trời đất hợp thành một thì hai người mới chia lìa => dùng những chuyện không để xảy ra để nhấn mạnh rằng cả hai vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau ^^

  11. tanpopo82
    09/08/2010 lúc 4:45 chiều

    Oa, oa, oa. Hoàn…hoàn rồi… Buồn quá đi, hết được trãi qua ngày tháng bình bình an an cùng cp Lạc-Phàm òi.
    Tiểu Miên nàng ơi, nàng ráng mần tiếp mấy bộ của Công tử Hoan Hỉ nha! Ta rất thích những chuyện nhẹ nhàng mà lắng đọng như vậy, mà cũng thích phong cách dịch của nàng nữa cơ!
    Ta sẽ chăm chỉ, ngày ngày lượn qua nhà nàng, chăm chỉ vote cho từng chương.
    Hôn nàng *chụt chụt chụt*

    • 09/08/2010 lúc 8:21 chiều

      Ừa, ta sẽ đeo theo Công Tử Hoan Hỉ dài dài mà :”>

  12. 09/08/2010 lúc 1:28 chiều

    Mọi người thích vậy thì cho xin cái vote đi ~ để ta có thêm động lực :”>

  13. hasu
    09/08/2010 lúc 10:46 sáng

    [Tiểu Viên]
    hoàn rồi hoàn rồi kia, ta mún đọc nữa cơ, truyện của Hoan Hỉ dù có hết vẫn làm ta mún đọc típ, ko thể dứt mắt ra đc. Cám ơn Tiểu Miên vì bản dịch hay như vầy :”> mong phiên ngoại và 100 câu hỏi :))

  14. Trúc Phong
    09/08/2010 lúc 9:45 sáng

    tía má 2 ảnh bỏ đi lúc anh Đậu Phọng còn nhỏ quá mà, anh 2 ảnh đâu có săn sóc hết đc
    haizzz
    hoàn
    hoàn hoànnnnnnnnnnnn
    ôi
    đa tạ Hoan Hỉ công tử và bạn Miên
    chờ phiên ngoại :”>

  15. K
    08/08/2010 lúc 11:18 chiều

    Đọc đến dòng chữ “hoàn” , cái cảm giác yên bình vẫn còn đọng lại. Mình rất thích bộ Báo ân kí này xD

    .

    Không biết nói gì hơn. Cám ơn bạn rất nhiều vì đã dịch *ôm ôm*

  16. Song Nguyệt
    08/08/2010 lúc 9:31 chiều

    Một kết thúc viên mãn đến không thể viên mãn hơn. Vẫn biết Hồ Vương đối với Li Lạc tuy ngoài mặt thì đánh mắng (tại có thằng em trời đánh quá mà xD) nhưng thật sự lại rất thương em, nhưng đọc tới đây thì mới thấy, có một người anh như vậy thì thật là tuyệt vời. Cơ mà cũng nảy sinh ra một thắc mắc nho nhỏ, cha mẹ nào có thể sinh ra một thằng con lớn thông minh lãnh tỉnh hiểu chuyện như thế, lại có thể đẻ ra một thằng nhỏ tuy cũng rất-được-việc-lúc-cần-thiết, nhưng lại cũng nhí nhố quá mức bình thường như thế a (đơn cử là cái lần giả bệnh đòi ăn gà ố ^^

  17. 08/08/2010 lúc 9:19 chiều

    ;_______________________________________________:

    dễ thương quá đi

    truyện không ngược tí nào

    Công Tử Hoan Hỉ thật là nhân hậu ;______;

    anh Li Thanh thật là tâm lí và nhân hậu *dù ta vẫn thích anh ý oánh bạn Li Lạc nhiều hơn=)*

    đợi phiên ngoại và 100 câu hỏi :”)~

  1. No trackbacks yet.

Gửi phản hồi cho K Hủy trả lời